Là một pháp giúp cho người đang trong cơn hấp hối được tắt hơi sớm.
Đúng không chư vị? – (Sai!). Sai quá! Giúp cho người đang bị bệnh khổ hành hạ được chết sớm để bớt khổ cũng sai luôn. Là một pháp giúp cho người đang trong cơn hấp hối được chết sớm cho đỡ khổ, cũng sai luôn. Những ý niệm này sai hết. Xin chư vị khi đi hộ niệm, chúng ta phải vững vàng về qui tắc hộ niệm. Đã học tập vững vàng về qui tắc hộ niệm rồi, thì hộ niệm phải cho đúng lý đúng pháp. Giờ phút xả bỏ báo thân đã có định kỳ rồi, đừng lo sợ nữa. Là một phàm phu chúng ta không thể định được ngày giờ ra đi đâu, không thể muốn đi lúc nào thì đi, muốn ở lúc nào thì ở. Cái thân mạng này nó có định số rồi, tới ngày giờ xả bỏ phải xả bỏ thôi. Tự tại về vấn đề này đi nhé.
Vì thế xin chư vị đừng nên sợ chết nữa! Có nhiều người nằm trên giường bệnh mười mấy hai chục năm, ngày đêm cầu chết mà chết không được. Có những người đang khỏe mạnh, sáng lái xe vô sở làm, chiều có tin báo là đã bị chết rồi. Thời điểm đã đến thì đi liền lập tức, thời điểm chưa đến dù có cầu xin chết sớm, chết cũng không được đâu. Người Dì của Phi là một người nằm trên giường bệnh mấy chục năm. Chính vì nằm trên giường bệnh lâu năm khổ quá, bà trông mong chết sớm cho khỏe thân, nhưng đâu dễ gì chết. Nhưng nhờ vậy mà trước khi chết bà không sợ. Chính vì trước cái chết không sợ, thành ra vừa nghe một lời khuyên: “Hãy niệm Phật về Tây-Phương Cực-Lạc cho sướng, chứ ở đây làm chi! Bao nhiêu năm qua bị khổ rồi, bây giờ còn bám víu nơi đây làm chi cho khổ nữa!…”. Nghe vậy, tự nhiên bà vui vẻ thoải mái, bà liền bình tĩnh niệm Phật cầu vãng sanh. Nếu giả sử như bà Dì này hồi giờ khỏe mạnh, đẹp gái, không bệnh không đau gì cả, đến lúc đó chưa chắc gì bà đã vui vẻ niệm được câu A-Di-Đà Phật thành tâm chí kính để được vãng sanh dễ như vậy đâu.
Thế mới hay, chưa biết đâu là may đâu là rủi. Chúng ta là người niệm Phật, hãy xác định lập trường rõ rệt là niệm Phật để vãng sanh về Tây-Phương. Thân mạng này đến ngày giờ nào mãn hạn thì cứ để nó ra đi. Nếu thực sự chết mà chúng ta không sợ, thì còn sợ gì một vài căn bệnh. Vì thế, những người học Phật khi gặp bệnh mà buồn bã, âu sầu, than thở… thì dở lắm vậy! Quá dở đi! Người lo sợ về bệnh, dù có niệm Phật sau cùng cũng khó được vãng sanh.
Cho nên, xin chư vị, đừng bao giờ nghĩ rằng ban hộ niệm đến là mình chết liền. Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chết sống là do số mạng đã định sẵn, cớ chi phải lo sợ dữ vậy! Xin hãy tự một chút nhé. Vậy thì, hãy tự mình kiểm điểm lại liền đi: Lúc bệnh, mình có sợ sệt không? Lúc ốm, mình có sầu khổ không? Lúc đau, mình có buồn lo không? Lúc sắp chết, mình có hãi hùng không? Lúc lâm chung, mình có trông cầu sống thêm được ngày nào hay ngày đó không? v.v… Nếu vướng vào những điểm này, dẫu cho chư vị tu hành niệm Phật 50 năm, 60 năm… sau cùng cũng khó mà vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc được.
Hiểu được như vậy chúng ta hãy đi cho vững, đi cho đúng, đừng đi sai nữa, đừng đi lệch nữa! Đừng nghĩ rằng hễ có niệm Phật thì yên chí sau cùng chắc chắn được vãng sanh. Không phải đơn giản như vậy đâu! Cái chấp nó nằm ngay trong tâm mình, tự mình phải bỏ ra. Nếu không bỏ ra, phải chịu thất bại. Hẳn nhiên, không ai có quyền bắt mình phải bỏ, nhưng không bỏ tham chấp thì mình phải mất phần vãng sanh vậy thôi.
Bây giờ xin hỏi rằng, niềm tin của mình vào Pháp Niệm Phật Vãng Sanh vững chưa? Chưa vững thì phải tin cho vững. Tin vững rồi, mà còn phải tin cho đúng nữa nhé, đừng đụng đâu tin đó. Nguyện vãng sanh phải nguyện cho tha thiết, đừng thấy ai nguyện gì mình cũng bắt chước nguyện theo. Nguyện vãng sanh mà còn tham cái này, còn chấp cái kia, còn vướng cái nọ… thì dẫu có nguyện vãng sanh hàng ngày cũng chỉ là nguyện suông, nguyện lấy lệ, khi ra đi chưa hẳn sẽ dễ vãng sanh đâu nhé. Người hộ niệm chỉ giúp đỡ, hướng dẫn cho mình, nhưng chính mình phải tự thực hiện cho được. Mình thực hiện không được thì đành chịu thua.
Xin thưa với chư vị, hãy thử hỏi, tại sao một người ít tu mà sau cùng lại được vãng sanh Tây-Phương Cực-lạc? Đây chính là vì cái duyên phần của họ tốt lắm đấy. Họ là những người hiền lành chất phác, khi ban hộ niệm đến hướng dẫn nói đâu họ nghe đó. Họ thực hiện được đầy đủ niềm tin là một, tha thiết muốn vãng sanh cho sớm là hai, và thành tâm niệm Phật là ba. Nhiều lúc tự niệm Phật không nổi, nhưng nghe tiếng niệm Phật của đại chúng, họ âm thầm thành khẩn niệm theo: “A-Di-Đà Phật… A-Di-Đà Phật… A-Di-Đà Phật…” ngay trong lúc xả bỏ báo thân, họ tắt hơi trong tiếng niệm Phật của chính họ, chứ không phải trong tiếng niệm Phật của đại chúng, nhờ vậy mà họ vãng sanh. Còn ta tu hành như thế này, đừng vội tưởng là giỏi nhé, coi chừng lúc đó có người tới nhắc:
– Chị ơi! Niệm Phật đi!… Mình cãi lại, không chịu niệm Phật!
– Anh buông chuyện này ra đi nhé!… Mình lại bám thật chặt, không chịu buông ra!
– Bác đừng buồn phiền nữa nhé!… Nhưng mình vẫn phải buồn, phải phiền, phải giận, phải hờn đủ cách mới được. Thôi chịu thua rồi! Tu hành cả đời sau cùng bị nghiệp chướng trói chặt, làm sao thoát nạn!…
Mong chư vị phải nhớ cho thật kỹ điều này, niệm Phật vãng sanh, là chính mỗi người phải thực hiện lấy, còn ban hộ niệm chỉ hướng dẫn những điểm cụ thể để chúng ta làm mà thôi. Sở dĩ trước giờ chúng ta thường thấy có người tu nhưng ít khi thấy được người thành tựu, là tại vì tu mà ít khi được hướng dẫn cụ thể, nên đường tu bị phạm quá nhiều sơ suất, đến lúc cuối cùng lại không có ai nhắc nhở, hỗ trợ, gỡ rối giùm cho nữa, thành ra bị vướng mắc lung tung mà chịu nạn. Thực sự, khi biết được Pháp Hộ-Niệm rồi, chúng ta mới phát hiện ra một sự sơ suất quá lớn trong việc tu hành mà nhiều người không hề hay biết!…
Nhờ có Pháp Hộ-Niệm chúng ta mới có được sự giúp đỡ, nhắc nhở tích cực cho mình tu sửa những điều sơ suất. Nhắc nhở từ lúc nào đây? Nhắc nhở ngay từ bây giờ. Cần nhận thức kịp thời những sơ suất của mình mà tự hóa gỡ trước, để nghiệp chướng rơi rớt xuống, thì lúc lâm chung may ra mình mới tỉnh táo thực hiện chính xác Pháp Niệm-Phật Vãng-Sanh. Nếu mình cứ bám vào cái thân bất tịnh này, bám vào cái ý niệm vô thường này, bám vào căn nhà tạm bợ này, bám vào cái danh vọng hão huyền này, v.v… thì nghiệp chướng nó sẽ bám chặt lấy mình, cuối cùng nó sẽ bừng lên hành hạ mình, làm mình mê man bất tỉnh, đành phải theo nghiệp thọ nạn. Lúc ấy dù có ban hộ niệm tới cũng đành chào thua, không cách nào có thể hướng dẫn một người đã mê man bất tỉnh mà niệm được câu A-Di-Đà Phật để vãng sanh Tịnh-Độ.
Thành ra, xin chư vị nên hiểu điều này, nghiệp chướng báo đời mình cũng do mình bám vào nghiệp chướng. Nghiệp chướng xa lìa mình cũng do mình biết xa lìa nghiệp chướng ra. Muốn xa lìa nghiệp chướng thì đừng nghĩ về nghiệp chướng, đừng sợ về nghiệp chướng, đừng vô ý tạo duyên cho nghiệp chướng hiện ra. Nghiệp chướng thể hiện ở đâu? Thường thể hiện trong những căn bệnh. Vì thế, xin chư vị hãy tập tự tại trước các căn bệnh để nghiệp chướng khó thể báo hại được mình. Nghĩa là, nếu có bệnh hiểm nghèo đến cũng đừng lo sợ quá, hãy an tâm đi. Vì sao vậy? Vì thấy rằng mình được vãng sanh sớm hơn thiên hạ. Vãng sanh sớm thì mình được trở về Tây-Phương thành đạo sớm hơn thiên hạ. Có được trạng thái này là có tâm lực mạnh. Nhờ tâm lực mạnh giúp cho chư vị vượt qua tất cả ách nạn của nghiệp chướng để vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc, gọi là “Đới Nghiệp Vãng Sanh” vậy.
Mong chư vị ai ai cũng vững vàng đi về Tây-Phương trong một đời này nhé.
A-Di-Đà Phật.
Để Hiểu Thấu Hành Đúng Pháp Hộ-Niệm
(Tọa đàm 18)
Lão Cư Sĩ Diệu Âm Minh-Trị giảng lần thứ 2
Tại Niệm Phật Đường A-Di-Đà Brisbane Úc Châu (2017-2018)