Cơ hội được vãng sanh?
Hỏi:
Người được hộ niệm NGŨ CĂN bị KHIẾM KHUYẾT (mắt mờ hay căm hoặc điếc v.v..). Có cơ hội vãng sanh không?
Trả lời:
Người nào cũng có khả năng vãng sanh, nhưng khó hay dễ thì chắc chắn phải có. Người ngũ căn khiếm khuyết thật sự phải khó khăn hơn người bình thường. Trong kinh Duy Ma Cật có nói đến chuyện này. Ví dụ, người câm điếc làm sao họ nghe lời khai thị, khi gặp trở ngại mình khuyên họ buông xả làm sao họ biết để buông xả, khi mình niệm Phật làm sao họ nghe theo để niệm Phật được, khi oan gia trái chủ tấn công làm sao họ báo cho mình biết sự cố bất tường đó, v.v….
Trong kinh Phật có kể ra những trường hợp khó được Vãng sanh như: người câm, điếc, mù, bị loạn thần kinh, bị cọp chụp, té cây v.v.. nói chung những trường hợp này rất khó được vãng sanh.
Có những trường hợp có thể giải quyết được, như người già, lớn tuổi, tai bị lỉnh lảng, điếc thì nên mua dụng cụ trợ thính, máy nghe, nhét vào lỗ tai thì có thể nghe được. Người già mắt bị mờ, nhưng nhờ lúc còn sáng có tu hành, từng nhìn thấy được hình Phật, khi sắp lâm chung còn nhớ được hình Phật để quán tưởng tới v.v…
Khi tắt hơi xong, thần thức chuyển qua thân trung ấm, có thể thấy được, nghe được, nhưng sự chuyển tâm niệm Phật cũng là vấn đề khó khăn cho họ. Tập khí khác chi phối, nghiệp chướng hiện hành, oán thân dụ hoặc, cũng thật sự khó khăn cho họ để thức tỉnh, hiểu đạo…
Nói như vậy nhưng chắc chắn vẫn có những trường hợp đặc biệt. Điều này ngoài dự liệu thông thường, khó quyết đoán được!
Hỏi:
Khi đến nhà của người được hộ niệm. Có để bàn thờ thần tài và ông địa hay thờ một số vị thần khác rất trang nghiêm, trường hợp này phải xử lý như thế nào? (Người được hộ niệm nằm ngay trong phạm vi này)
Trả lời:
Nếu thật sự gia đình thành tâm tin tưởng Phật, tha thiết muốn người thân được vãng sanh thì ngại ngùng gì mà không nói thẳng với họ về cách trưng bày trong phòng hộ niệm.
Thờ “Ông Địa” và “Ông Thần Tài” thì thường để dưới đất, trong một góc nhà, chỉ cần lấy tấm vãi, hoặc một vật gì lớn ngăn che lại là được. Không có gì trở ngại lắm.
Những tượng Thần Tiên ở trên bàn thờ trang nghiêm, thì có thể ảnh hưởng đến tâm hồn người muốn vãng sanh. Tốt nhất nên né tránh.
Hãy giải thích cho họ rõ ràng là chỉ nên treo tôn tượng A-di-đà Phật là tốt nhất. Nếu họ cảm thấy khó khăn phải hạ những tượng khác xuống, thì đề nghị với họ nên dùng căn phòng khác để hộ niệm.
Hơn nữa, lòng tín ngưỡng của người bệnh dẫu sao cũng ăn sâu vào các hình tượng đã thờ lâu nay, nếu lâm chung còn tưởng đến đó nữa thì rất khó định tâm, rất khó xoay chuyển tâm ý. Người bệnh nhìn thấy các tượng Thần Tiên, có thể họ lo sợ rằng lâu nay mình thờ các Ngài đó, nay lại niệm Phật A-di-đà mà không niệm các vị Thần Tiên thì các vị Thần Tiên sẽ buồn, sẽ quở phạt, họ e ngại, sợ có lỗi v.v.. Chính vì vậy rất dễ phân tâm, khó nhiếp tâm câu Phật hiệu, hình tượng Phật A-di-đà khó đi sâu vào tâm người bệnh. Nói chung rất khó tạo tâm chân thành, thành kính niệm Phật, thành ra rất khó tương ưng.
Đôi khi, dù cho họ có hiểu chút ít đạo lý vãng sanh, nhưng họ vẫn e ngại đủ điều. Đây là tập khí khó bỏ lắm. Tốt nhất là chuyển đến phòng khác để họ tạm thời đừng nhìn vào đó nữa.
Trong phòng hộ niệm nên thoáng một chút, sạch sẽ gọn gàng một chút, những hình ảnh chụp gia đình, vợ chồng, con cái, hình bông hoa, phong cảnh nên tạm thời hạ xuống. TV cassette, radio, v.v.. nên tắt đi. Nên tránh sự thăm lom của bà con, người thân, đừng để những người không hiểu đạo đến hỏi thăm bệnh tình, chúc phúc chúc lành bệnh, cầu mau bình phục v.v.. không tốt.
Nhắc nhở người nhà đừng nói chuyện lớn tiếng, đừng vội vã bàn đến chuyện chôn cất, thiêu đốt, hậu sự v.v.. hoặc tỏ ra u sầu, buồn bã, than thở… những điều này dễ động tâm người đang nhiếp tâm niệm Phật cầu vãng sanh. Đừng để những tiếng ồn ào làm ảnh hưởng đến người bệnh.
Nếu đã tu xen tạp, suốt đời nhắm tới các đạo quỉ thần, đến lúc lâm chung mà còn vướng bận vào đó, không tin tưởng Phật pháp, người nhà chỉ mời chúng ta đến đóng góp thêm chút ít hình thức nào đó, rồi xen tạp các thứ khác thì chúng ta nên từ chối thẳng, đừng nên tham gia, vì vô ích, không giúp được gì mà đôi khi còn bị trở ngại cho người ra đi.
A-di-đà Phật
Diệu Âm
(07/10/2008)