Hộ Niệm Là Một Pháp Tu (Tọa Đàm 22) – Cư Sĩ Diệu Âm Minh Trị

Share on facebook
Share on twitter

HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU.

(Tọa Đàm 22)

 

Nam Mô A-Di-Đà Phật,

Vào khoảng khuya tối hôm qua Diệu Âm có nhận được một cuộc điện thoại từ bên Canada, vị gọi đó là một Ni Sư đã xuất gia, thọ giới, theo như Ngài nói, là hai mươi lăm năm. Cũng theo như VịNi Sư nói là tình cờ Ni Sư đã nghe được cái đĩa “Khuyên Người Niệm Phật” mới thấy việc vãng sanh quá quan trọng và nhất là cái việc hộ niệm không thể nào chậm trễ được! Cho nên Ni Sưđiện thoại qua và ngỏ ý kêu Diệu Âm qua bên Canada càng sớm càng tốt, để giúp cho Ni Sư vềphương cách hộ niệm.

Vì công việc cũng hơi bận bịu nên chưa dám nhận lời, thì Ni sư mới nói rằng, bây giờ để Ni Sư đi về Việt Nam trước, rồi từ Việt Nam sẽ bay qua tại Niệm Phật Đường này để tu chung với chúng ta. Diệu Âm đồng ý và nói, thôi bây giờ Ni Sư cứ qua đây đi rồi mọi chuyện thì từ từ mà tính.

Một vị Pháp Sư khi vừa biết được đường vãng sanh, liền thấy rõ cái phương pháp hộ niệm quá quan trọng. Ni Sư đã bảy mươi lăm tuổi rồi, không biết ngày nào ra đi, và nếu ra đi mà những người chung quanh không biết phương pháp hộ niệm, thì Ni Sư cảm thấy không an lòng! Chính vì vậy mà Ni Sư muốn sớm được biết hộ niệm.

Một cú điện thoại cũng làm cho Diệu Âm giật mình và thấy rằng là cái nhu cầu của Ni Sư nó hợp với cái đề tài chúng ta đang nói. Nhất định chuyện hộ niệm cho chính ta và cho người thân củachúng ta không thể nào chậm trễ được. Theo như Ni Sư nói, nếu sơ ý lỡ vô thường nó đến bất ngờ!… Ni Sư nói tiếp, ở đây thì có người tu, có chùa, nhưng mà người ta không biết hộ niệm!…

Chúng ta đang khai thác vấn đề hộ niệm thì chúng ta được an lòng, khi xả bỏ cái báo thân nàychúng ta sẽ có những người biết hộ niệm bên cạnh để hỗ trợ. Ngày hôm qua chúng ta đưa ra mộtcâu chuyện, một vị Sư Phụ khi cuối đời gặp những người đệ tử bất đồng ý kiến. Người này thì muốn hộ niệm, người kia thì cản không cho hộ niệm. Sau cùng rồi thì Ngài cũng đành phải chấp nhận một hiện tượng khó khăn, dù là cả một đời tu tập!

Chính vì vậy, khi tìm hiểu sâu về hộ niệm, mới thấy nó quan trọng vô cùng. Hôm trước có nói quavấn đề là khi xả bỏ báo thân chúng ta phải theo A-Di-Đà Phật và nhất định phải theo Ngài và cầu Ngài ứng hiện ra để chúng ta theo thì con đường vãng sanh không bị lạc. Hòa Thượng Tịnh Không có nói, dù cho Đức Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật hiện ra chúng ta cũng không được theo. Ngài nói trên pháp giới này A-Di-Đà Phật là người phát đại thệ tiếp độ chúng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Vì cái đại thệ của Ngài quá ư rộng lớn, nên không có ai có quyền giả dạng giả danh Ngài để mà gạt chúng sanh. Nếu người nào giả dạng Ngài thì bị Thần Hộ Pháp trị liền.

Còn giả dạng những vị khác thì sao? Thật ra cũng đều do Nhân Quả của chính ta! Thứ nhất là vì tâm chúng ta quá vọng động, thường cứ chấp trước vào những hình thức, cho nên vừa thấy đỏ đỏ, tím tím, vàng vàng nào đó thì vội vàng chấp vào cho là Phật này Phật nọ, chứ thật ra thì chính mắt chúng ta chưa bao giờ thấy được. Thứ hai là trong nhiều đời nhiều kiếp chúng ta gạt chúng sanh để sát hại họ, thì cái nhân này chúng ta phải chịu lấy cái quả tương ứng. Cái nhân gạt người thì cái quả là người cũng gạt lại ta để họ trả cái mối thù sát hại sinh mạng. Chính vì vậy, khi ta bị gạt vào những tình trạng đó cũng là nhân quả của chính mình. Nhân Quả của chính mình thì mình phải lo lấy, chứ còn các vị Hộ-Pháp không có thể nào xen vào cái chuyện Nhân Quảchúng ta được.

Đây cũng là một lời pháp rất sắc bén để chúng ta nhận định rõ rệt là khi ra đi ta chỉ được theo A-Di-Đà Phật. Hôm qua nói về lời nguyện cầu Phật hiện thân cho thấy, đây là thấy trong lúc lâm chung. Xin nhắc lại là chớ nên hiếu kỳ, đừng nên ngày đêm nguyện cầu thấy được Phật. Vì tất cả những người hiếu kỳ đó thường thường đều đi đến chỗ trở ngại trong giờ cuối cùng, làm cho họ có thể rất là khó khăn!

Hôm nay chúng ta đi tiếp một cái đoạn văn nữa rất là nhỏ nhưng mà cũng rất là quan trọng, đó là lời nguyện, gọi là nguyện Phật thị hiện “Tướng Hảo Quang Minh”, chư Bồ Tát thị hiện với “Tướng Hảo Quang Minh” nữa lạ lắm. Quý vị nghe những lời nguyện vãng sanh của chư Tổ khihồi hướng, trong đó có từng điểm từng điểm quan trọng lắm chứ không phải là các Ngài nguyện tùy thích đâu. Tức là nguyện Phật thị hiện cho con được thấy và nguyện thấy “Tướng HảoQuang Minh”, đây là một điều rất là quan trọng.

Thường thường, như chúng ta đã biết về phương pháp hộ niệm thì mỗi một pháp môn có mỗi cách hộ niệm khác nhau. Cho nên nếu chúng ta tu học theo pháp môn Tịnh-độ để trở về Tây Phương Cực Lạc thì chúng ta nhất định phải nghiên cứu về Di Đà Tịnh-Độ, nghiên cứu về đại nguyện của Đức A-Di-Đà, nghiên cứu những lời khai thị của những vị Tổ Sư trong Tịnh- Độ Tông. Có như vậy chúng ta hộ niệm mới chính xác được.

Nhiều người sơ ý, khi nghe nói tới hộ niệm thì vội vã chạy tìm tất cả những sách vở người ta nói về hộ niệm đem ra nghiên cứu, sau cùng rồi thì ứng dụng sai! Vô cùng sai!

Như hôm qua chúng ta đưa ra một câu chuyện, là các vị tu tự lực họ không bao giờ chấp nhận theo một vị Phật nào hết. Tại vì họ tự lực tu chứng mà. Họ không chấp nhận theo vị Phật nào thì A-Di-Đà Phật xuất hiện ra họ cũng không chấp nhận luôn. Cho nên mới có câu: “PhùngPhật Sát Phật, Phùng Ma Sát Ma” là như vậy. Họ không theo đâu. Nếu chúng ta đem những chuyện hộ niệm của Tịnh-Độ Tông mà hỏi một vị mà họ không tu theo Tịnh-độ thì nhất định các Ngài sẽ nói theo cách khác, làm cho tâm hồn chúng ta có thể sẽ bị chơi vơi, chao đảo!

Ví dụ như các vị tu theo pháp Tiểu-Thừa, thì theo như ngài Hòa Thượng Trí Tịnh giải thích, các Ngài đó chỉ nghiên cứu những kinh điển của Đức Bổn Sư nói trong Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, nói trong cõi Ta-bà mà thôi. Các Ngài đó không biết đến những vị Phật trên mười phươngPháp giới. Còn chúng ta tu theo Tịnh-độ Tông là tu theo Đại-Thừa Giáo, Phật nói rộng trên mười phương pháp giới. Chính vì vậy mà có nhiều người nói rằng là không có Phật A-Di-Đà, nghe vậy thì ta nên hiểu rằng các vị đó thực ra họ tu theo các giáo phái thuộc về Nhị-Thừa, họ chỉ ycứ những kinh điển ở trong cõi Ta-bà này thôi. Nếu mà họ không xem qua kinh Đại-Thừa, thì họ không biết chuyện hộ niệm này đâu.

Rõ rệt!… Cũng là trong Phật Giáo nhưng có tới tám mươi bốn ngàn Pháp môn tu tập. Chúng tatu theo pháp niệm Phật đi về Tây Phương thì nhất định chúng ta chỉ nên y cứ vào pháp hộ niệm của chư Tổ Sư trong Tịnh-độ thì chúng ta hộ niệm mới chính xác và mới cứu người vãng sanh được.

Trở lại vấn đề hết sức quan trọng hôm nay. Tại sao các Ngài thường nguyện là “Tướng HảoQuang Minh”? Ngay trong lời nguyện của ta cũng vậy, “Nguyện khi con lâm chung không cònchướng ngại, biết trước ngày giờ, thấy A-Di-Đà Phật, Quán Âm, Thế Chí, Chư Đại Hải Chúng,Tướng Hảo Quang Minh hiện thân tiếp dẫn…“. Vì thật sự là có nhiều pháp môn thuộc về tự lựchọ không bao giờ chấp nhận một tha lực nào hết. Trong pháp tu của họ, tất cả mọi cảnh giới đều chỉ là sự thử thách của tâm họ mà thôi! Cũng giống như một người chiến sĩ ra giữa trận tiền thì lúc nào cũng phải xem chừng kẻ địch, chứ ít khi thấy những người hiền lương như người ở quê nhà. Chính vì vậy mà… có nhiều cái pháp hộ niệm người ta diễn tả một vị Bồ-Tát có hình tướngdễ sợ lắm. Thật sự có tài liệu nói như vậy. Họ diễn tả A-Di-Đà Phật có thân tướng đen, có cặp mắt to, có sừng luôn!… Người ta nói vậy đó. Người ta nói là ánh sáng của Phật chói chang, nhìn vào muốn nổ con mắt, còn ánh sáng của Ma Vương lại mềm mại, uyển chuyển. Nghe vậy, có nhiều người hỏi, như vậy thì chúng ta biết tin ai? Người thì nói ánh sáng của Phật dịu dàng, còn có người thì nói quang minh của Phật chói chang, như vậy mình biết tin theo ai?

Thật ra, đó là do phép tu của họ mà nó biến ra như vậy. Phật gọi “NHẤT THIẾT DUY TÂM TẠO”. Với Tịnh-Độ Tông chúng ta luôn luôn khiêm nhường, thành kính. Nhìn hình tướng A-Di-Đà Phật, Quán-Âm, Thế-Chí trên bàn thờ, quý vị thấy khuôn mặt của các Ngài luôn luôn hiền từ và lúc nào nhìn các Ngài thì mình cảm thấy an lành liền. Nhưng khi vào những tự viện khác, nhất là đi vào các giới Mật-Tông, quý vị sẽ thấy những hình tượng khác liền! Họ diễn tả những khuôn mặt của Phật không hiền, và hình tượng của những vị Kim-Cang Tát-Đõa dữ lắm. Thật ra đó là nhữngbiểu tượng nói rằng: Cái ma chướng, cái nghiệp chướng, cái vọng tâm của mình nó “Dữ” như vậy đó!…

Để đối trị với những chướng nạn này, phương cách của họ là quyết lòng lăn xả vào vòng nghiệp chướng để:

 Phá nó. Tiêu nó. Phải chiến thắng nó thì mình được chứng đắc. Nếu không chiến thắng thì mình phải chịu thất bại!

Còn phương pháp của Tịnh-Độ Tông thì không phải nhào vào trong nghiệp chướng để phánghiệp chướng, diệt nghiệp chướng để vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, mà phương phápcủa Tịnh-Độ Tông chúng ta là:

Ly cái nghiệp ra. Ly cái khổ ra. Xa lìa cái nghiệp chướng đi. Tất cả những cảnh ác… mình xa lìa đi. 

Mình trở về cái cảnh giới an nhiên thanh tịnh, gọi là “Tâm Tịnh Quốc Độ Tịnh“. Vì chúng ta xa lìa trận tiền ra, nên chúng ta mới trở về được cái hậu phương an lành. Hậu phương chúng ta luôn luôn có các vị Bồ-Tát, có chư Thiên-Long Hộ-Pháp, có quang minh của Phật che chở, cho nên người niệm Phật thường ở trong cảnh giới hiền từ. Kinh của Tịnh-độ nói, khi về trên Tây Phương thì chúng ta gặp Chư Thượng Thiện Nhân.

Còn các Ngài tu tự lực quyết phá nghiệp để về Niết-Bàn, cũng là Chư Thượng Thiện Nhân đó, nhưng trước khi về đó, các Ngài thường thường gặp quỷ Tiêu-Diện trước. Quỷ Tiêu-Diện đó thật ra là Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, nhưng mà cái tâm cơ của con người quá ư khắt khe, nên Ngài mới thị hiện ra hình tướng như vậy!

Biết như vậy rồi thì chúng ta đừng nên nghiên cứu rộng, nhiều khi không hiểu lỡ lạc vàocon đường khác thì bị trở ngại! Có nghĩa là chúng ta một lòng cầu A-Di-Đà Phật phóng quang tiếp độ. Ngài đại từ đại bi thì quang minh của Ngài cũng đại từ đại bi. Tâm của chúng ta hiền lành, chất phát, thật thà, chí thành, chí kính thì ứng vào cái tâm đó, A-Di-Đà Phật cũng ứng hiện ra những quang minh hiền lành tươi mát để cứu độ chúng ta. Hòa Thượng Tịnh Không nói, ánh sáng của Phật lúc nào cũng nhu nhuyễn, hiền hòa, còn ánh sáng của Ma Vương thì giống như có gai, làm nổ con mắt. Nói vậy là Ngài ứng vào Tịnh-Độ Tông để khai thị cho chúng ta.

Như vậy khi ra đi chúng ta cứ nhìn A-Di-Đà Phật. Ngài sẽ hiền hòa giống như tấm hình đó ứng hiện ra mà cứu chúng ta về Tây Phương. Đó gọi là “Tướng Hảo Quang Minh”.

Nhớ lấy những điểm này, chớ nên nghiên cứu mà có thể gặp những chuyện trở ngại. Tại vì rất nhiều, xin thưa thật là có rất nhiều phương pháp hộ niệm khác lạ lắm! Chúng ta không nên sơ ýáp dụng vào mà nhiều khi bị trở ngại, không được vãng sanh.

Nam Mô A-Di-Đà Phật!

Read more: https://hoiquanadida.com/phap-su/chi-tiet/toa-dam-22-2194.html#ixzz7QpjHA46X

HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU (2010)

Mong tất cả chư vị cùng hiểu thấu vấn đề và nhận thức ra rằng, pháp Niệm-Phật thật sự thù thắng, rất hợp với chúng sanh trong thời mạt pháp này. Còn điểm mạnh của pháp Hộ-Niệm là hướng dẫn chúng ta thực hiện pháp Niệm-Phật một cách đầy đủ, cụ thể, chính xác và kịp thời hóa giải những ách nạn, vượt qua chướng ngại để đi về Tây-Phương Cực-Lạc. Xin chư vị cố gắng giữ thật chặt cơ duyên này để vãng sanh thành tựu đạo quả.

– Cư Sĩ Diệu Âm Minh Trị –