Hộ Niệm – Hướng Dẫn Khai Thị (Tọa đàm 22)

Share on facebook
Share on twitter

HƯỚNG DẪN – KHAI THỊ

(Tọa Đàm 22)

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

“Khai Thị – Hướng Dẫn” điều giải oan gia trái chủ cho người bệnh là để cho người bệnh được lợi, mà chư vị oan giatrái chủ cũng được lợi luôn, chứ không phải điều giải oan gia trái chủ là để cho người bệnh được lợi mà các vị oan giatrái chủ bị lỗ. Không phải như vậy!…

Rất nhiều người đã có cái tâm ý không được công bằng. Khi đối trước một người bệnh bị ách nạn về nhập thân, về việc bị các vị thù hằn trong pháp giới đang xử lý vấn đề… Người hộ niệm thường nghĩ rằng là làm sao cho người bệnhthoát nạn là được, không để ý gì đến tình trạng của chư vị gọi là oan gia trái chủ. Điều này suy cho cùng lý thì không đúng với chánh pháp mấy! Vì thật sự như hồi sáng mình đọc lời khai thị mẫu của Hòa Thượng Tịnh-Không, Ngài nói là: “Tất cả đều không ngoài báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ”. Đó là bốn cái duyên tương hợp mà nó sinh ra hiện tượngnày…

Mình nói nôm na cho dễ hiểu hơn thì tất cả đều có nhân có quả, chứ không thể đương nhiên mà sinh ra như vậy. Trước một vấn đề, nếu chỉ nghĩ có một chiều thì nhiều khi chúng ta tưởng rằng đang làm việc nghĩa, tưởng rằng cótâm từ bi, tưởng rằng giúp đỡ chúng sanh, nhưng coi chừng chúng ta đang làm những việc hình như bất nghĩa, mất sự công bằng, không có lòng từ bi!…

Ví dụ như một người bệnh đang bị chư vị oan gia trái chủ đánh phá. Truy nguyên ra thì họ đến để báo oán. Tại sao họ báo oán?… Là tại vì trong quá khứ chính người bệnh đã tạo ra oán nghiệp này, đã tạo ra cái nhân ác đối với họ, đã làm cho họ đau khổ!… Sự đau khổ của họ không phải là một năm, hai năm, một tháng, hai tháng. Nhưng nhiều khi đã trải qua từ đời này đến đời khác, nhiều khi họ chịu trong cảnh tam đồ ác đạo trải qua thời gian rất dài!

Mình sống trong nhân gian này thấy khổ, nhưng so với cái khổ của họ thì không thấm thía vào đâu hết. Như vậy thìngười ta đến đòi nợ, báo oán đó là họ đòi lại cái quyền lợi của họ, nói về nhân gian tức họ lấy lại sự công bằng cho chính họ. Nguyên nhân vì người bệnh giết họ, hại họ, làm cho họ phải tan gia bại sản, mất cả sinh mạng, làm cho họ phải chịu đau khổ triền miên như vậy!

Bây giờ chúng ta đến điều giải mà cứ nghĩ chỉ làm sao cho người bệnh thoát khỏi cái ách nạn này, mà không chịu nghĩ là làm sao phải bồi đáp lại sự công bằng cho chính những vị oan gia trái chủ. Chính vì ý nghĩ thiên lệch, nên có nhiều người gọi là điều giải oan gia trái chủ, chứ thật ra họ lại dùng những thế lực mạnh để áp đảo chư vị thù nghịch.

Trong suốt thời gian nghiên cứu về pháp điều giải trong Tịnh-Độ Tông, Diệu Âm chưa bao giờ thấy cái vấn đề là dùng đến vũ lực để mà áp đảo hoặc bắt buộc những vị oan gia trái chủ phải cúi đầu. Không có như vậy. Chẳng tin bây giờ quý vị đọc lại những lời khai thị sẵn của Hòa Thượng Tịnh-Không trong các băng giảng hoặc là những bài mẫu của Ngài đưa ra coi. Từ trước tới nay Diệu Âm chưa thấy một nội dung là bắt buộc các vị đó phải cúi đầu. Không có!

Trong bài điều giải oan gia trái chủ của Hoà Thượng, sau cùng Ngài có nói một câu như thế này: “Duy nguyện chưnhân giả y giáo phụng hành”. Đây là câu mình nên để ý. Ngài gọi các vị oan gia trái chủ là “Nhân Giả”, thì cũng giống như mình thường gọi là: Chư vị, các Ngài. Kính thưa các Ngài… Tôi xin các Ngài… Đây là cách nói có ý nghĩa tương tự.

Ngài không bao giờ nói là: “Tôi muốn bắt buộc các ngươi phải bỏ hết chuyện này đi”. Không bao giờ!… Mà gọi là “Duy nguyện”, là với lòng thành tôi thành khẩn, cúi xuống, cầu nguyện, xin chư vị nhân giả… Ngài tôn trọng người ta đến mức như vậy. Còn “Y giáo phụng hành” là sao? “Y Giáo” là y theo lời Phật dạy, vì trước đó Ngài có nói Phật dạy rằng: “Đời người ở thế gian nhỏ là quốc gia, gia đình, quyến thuộc…”. Ngài nói đó là lời Phật dạy. Tức là rõ rệt rằng từng lời, từng lời Hòa Thượng dạy là lúc nào chúng ta cũng phải luôn luôn kính cẩn họ, khuyên răn họ, đem Phật phápra giảng cho họ biết, để họ hiểu mà quay đầu, bỏ đi oán thù trở về với Phật pháp, niệm Phật cầu sanh Tịnh-Độ…

Chúng ta đi điều giải oan gia trái chủ phải lấy đúng tinh thần đó mà làm. Không bao giờ sơ ý gây oán nghiệp với chư vịoán thân trái chủ. Được vậy, chúng ta càng hộ niệm, càng điều giải, chúng ta càng có thêm âm đức, có thêm lòng từbi, có thêm cảm tình đối với khắp pháp giới chúng sanh. Chúng ta khỏi sợ cái nạn gọi là oán thù riêng với cá nhânchúng ta. Về mặt từ bi thì chúng ta làm trọn vẹn, vì thật sự chúng ta muốn cứu người bệnh mà cũng thành tâm tha thiết muốn cứu được chư vị trong pháp giới đang khổ vì người bệnh này. Hai bên đều lưỡng lợi. Đó là tinh thần của Phật giáo!…

Chính vì vậy, trong mấy ngày hôm nay tôi có nghe chư vị đồng tu kể lại những chuyện “Điều Giải” oan gia trái chủ hơi lạ ở đâu đó! Nào là bắt vong linh nhốt, hay dùng hình thức cưỡng ép gì đó… Có người dùng những thần lực gì của họtra tấn vong linh, họ ép buộc, họ nhốt vong linh! Thì xin thưa với chư vị, có thể các vị đó có đủ năng lực, có đủ uy đứchay sao mình không biết! Nhưng riêng chính chúng ta đang niệm Phật thì không thể làm vậy. Theo pháp nào phải theo một pháp. Chúng ta tu Tịnh-Độ, tinh thần của người Tịnh-Độ là luôn luôn sống trong an định, hòa hài, hòa bình, thân ái… Không bao giờ được quyền bỏ cái chữ thân ái, thanh tịnh để đi vào con đường gọi là đấu tranh kiên cố. Hai cáivấn đề này khác nhau.

Giả sử như khi chúng ta điều giải một chuyện oán thân mà các vị oán thân đó quyết lòng không tha, quyết lòng không bỏ thì đó:

– Một là do cái đức của chúng ta yếu quá, chúng ta không có đủ đức để làm cho họ tin tưởng vào lời nói của chúng ta. Như hồi sáng mình nói là vì công phu tu hành của mình còn quá yếu, lời nói của mình không đủ cho người ta tin tưởng…

– Thứ hai là do vì họ quá chấp, họ không kể gì đến chuyện đọa lạc, họ không kể gì hậu quả vì sự trả thù này. Đó cũng là Nhân-Quả của chính họ… Họ kẹt trong cái nhân quả đó thì chúng ta cũng đành phải thuận theo cái nghiệp nhân quả báo của họ, chớ không thể nào cưỡng chế được.

Cho nên, xin thưa với chư vị, khai thị cho oan gia trái chủ đừng bao giờ để quá chậm, quá trễ. Thường thường những người mà để bệnh nhân đến cái lúc quá nguy kịch rồi, tức là mê man bất tỉnh trong bệnh viện, hoặc là sắp sửa hấp hối rồi mới kêu ban hộ niệm, mới nhờ tới sự điều giải… Thì nhiều khi một trăm phần mình tìm chưa ra được một phầnthành công… Lúc đó tâm của người bệnh không còn nghe được nữa, người bệnh đó không biết làm sao để cất lên lờisám hối. Trong cảnh đấu tranh hận thù với nhau, chính người bệnh đang nằm trong đau khổ và cũng nằm trong sự thù hận luôn… Thù hận đang kèm theo thù hận! Thành ra chúng ta cũng đành chịu thua!…

Nói tóm lại, khi điều giải ta không được quyền có ý tưởng bắt buộc người bệnh phải được thuận lợi, bắt buộcoan gia trái chủ phải chịu thiệt hại!…

Nếu chúng ta làm vậy, nếu được thì có thể người bệnh được chút lợi gì đó! Nhưng coi chừng cái lợi này chỉ có một, còn cái hại có thể lên tới mười!… Nên nhớ, oan gia trái chủ mà đòi nợ người bệnh không được, sự oán thù có thể truyền qua người ép buộc họ phải bị thiệt hại, và sự oán thù có thể kéo luôn tới con cái về sau của người bệnh nữa… Điều này thật ra trước mắt thì mình thấy rằng là lợi, nhưng mà sau cùng hình như không được lợi lắm!

Cho nên, thành tâm thành kính điều giải, đem tất cả cái lòng từ bi của mình ra giảng giải, khuyến hóa, gỡ lần, gỡ lần… Tìm mọi cách hóa giải trong hòa bình, ví dụ cụ thể như: Phóng sanh, làm thiện, làm lành, bắt người bệnh phải sám hối, bắt gia đình phải sám hối, rồi chúng ta nương theo Phật pháp mà hóa giải mối oán thù của họ. Khi mà tất cả đều chấp nhận sự điều giải thì tất cả đều vui vẻ. Làm vậy chúng ta luôn luôn có công đức trong vấn đề điều giải này.

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

Read more: https://hoiquanadida.com/phap-su/chi-tiet/ho-niem-huong-dan-khai-thi-toa-dam-22-273.html#ixzz7R0a9HhEE

HỘ NIỆM HƯỚNG DẪN – KHAI THỊ (2011)

Mong tất cả chư vị cùng hiểu thấu vấn đề và nhận thức ra rằng, pháp Niệm-Phật thật sự thù thắng, rất hợp với chúng sanh trong thời mạt pháp này. Còn điểm mạnh của pháp Hộ-Niệm là hướng dẫn chúng ta thực hiện pháp Niệm-Phật một cách đầy đủ, cụ thể, chính xác và kịp thời hóa giải những ách nạn, vượt qua chướng ngại để đi về Tây-Phương Cực-Lạc. Xin chư vị cố gắng giữ thật chặt cơ duyên này để vãng sanh thành tựu đạo quả.

– Cư Sĩ Diệu Âm Minh Trị –