Để Hiểu Thấu Hành Đúng Pháp Hộ-Niệm
(Tọa đàm 113)
Lão Cư Sĩ Diệu Âm Minh-Trị giảng lần thứ 2
Tại Niệm Phật Đường A-Di-Đà Brisbane Úc Châu (2017-2018)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Xin chư vị mở trang 47, vấn đề thứ 13:
Người không hiểu đạo thường vô tình tạo duyên đọa lạc cho người chết, ví dụ như:
Vấn đề này đưa ra là để cảnh tỉnh những người chưa biết hộ niệm, chưa hiểu Phật pháp thường vô tình tạo cái duyên đọa lạc cho người thân. Ách nạn này phổ thông lắm chư vị ơi! Hôm trước chúng ta nói về những chướng duyên do chính cái tâm của mình tạo ra, hôm nay chúng ta nói về chướng duyên từ những người thân yêu quyến thuộc bên cạnh tạo ra khi mình lâm chung. Ách nạn này lớn lắm, xảy ra hàng ngày ở khắp nơi. Mổ xẻ vấn đề này ra cầu mong cho những người không tin Phật pháp cũng nên giật mình tỉnh ngộ. Chư Phật, chư Tổ cũng vì muốn cứu chúng sanh, nên các Ngài thuyết kinh giảng đạo, kiên nhẫn chỉ điểm con đường thoát nạn đến đắng mồm đắng miệng, nhưng nhiều người vẫn kiên cường không nghe theo, chính vì thế vẫn còn vô lượng vô biên chúng sanh ngày ngày giờ giờ tiếp tục rơi xuống tam ác đạo. Thấy cảnh đọa lạc của chúng sanh quá khổ đau mà chư Phật Bồ-Tát, chư Tổ Sư thương xót đến rơi lệ!…
Pháp Hộ Niệm đức Phật dạy rất rõ ràng, chư Tổ nói rất thiết thực, và giờ đây đến chúng ta còn khai thác rất triệt để, tất cả cũng chỉ mong cho nhiều người có được duyên lành nghe đến, tin tưởng thực hành để có thể được giải thoát.
(a): Ôm nắm, tắm rửa, thay quần áo, làm hô hấp… lúc vừa tắt thở sẽ làm cho người chết bị đau đớn, hãi kinh mà đọa lạc.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Quá đúng rồi phải không? Phật dạy rành rành phải không? Nhưng vì không biết sự nguy hại của sự đụng chạm, nên người chết thường bị thân nhân tắm rửa, thay áo, thay quần… Rồi còn gì nữa? Vì thương tiếc nhau, nên con cái vằn vọt xác thân, lăn qua trở lại, ôm nắm, níu kéo, khóc than, v.v… Những hành động này làm cho người chết vô cùng đau đớn, vô cùng hãi hùng mà không ai hay!… Người thế gian vì không biết, cứ tưởng rằng làm như vậy là để trút nỗi bi thương, để xóa tan sự đau đớn, để giúp người chết đở tủi thân… Nhưng không ngờ nạn càng thêm nạn. Người thế gian không biết đã đành đi, nếu người tu hành chúng ta mà không biết nữa, thì chướng nạn của chúng sanh biết bao giờ mới được hóa giải và cơ hội thoát nạn của chúng sanh xa vời đến cỡ nào?!… Chư vị hãy nghĩ xem, phải chăng trong bao nhiêu đời kiếp qua, ông bà, cụ kỵ, thân bằng quyến thuộc của chúng ta bị nạn quá nhiều quá nhiều bởi sự thiếu hiểu biết này phải không?
Cho nên, Pháp Hộ Niệm được chư Tổ, chư Phật dặn dò rất kỹ, chúng ta cần nên hiểu một chút đạo lý để cứu giúp nhau. Hiểu đạo lý gì? Khi một người chết đi nhưng thần thức của người đó không bao giờ chết, và thường còn bị vướng mắc trong thân xác đó. Trong lúc thần thức đang trăn trở, gồng mình với sự đau khổ từ thể xác lẫn tinh thần để thoát ra khỏi xác. Vì nhiều đời nhiều kiếp mê mờ, đời này không tu hành đúng cách, nên mê càng thêm mê mà cứ bám chặt vào cái xác thân vô thường đó, bám vào từng khúc xương từng sớ thịt với tâm trạng đau xót ê chề!… Khi bị đụng chạm vằn vọt đến thân xác họ sẽ tạo nên sự đau đớn kinh hoàng hơn, hãi hùng hơn. Chính vì thế, mọi sự đụng chạm đến thân xác trong khoảng thời gian vừa mới tắt hơi sẽ làm cho thần thức vừa hãi kinh, vừa giận tức. Đây chính là cái duyên đưa họ vào những cảnh giới đọa lạc vô cùng tối tăm, vô cùng xấu ác.
Chúng sanh bị đọa lạc nhiều lắm, nhiều lắm vì sự sơ ý đụng chạm vào xác thân của họ quá sớm. Mong chư vị hiểu thấu tình huống tội nghiệp này mà tránh đi, nhất định đừng phạm phải nữa. Hô hấp, thay quần áo, tắm rửa, thoa son, đánh phấn, chích thuốc chống rã thân, v.v… và v.v… toàn là những hành động vô cùng bất cẩn, chẳng khác gì là những cảnh tra tấn người chết vô cùng tàn bạo mà trước giờ ít ai hay biết. Hãy thương nhau mà nhắn nhủ với nhau, nhất định đừng gây tội nghiệp cho người ra đi nữa, tội nghiệp cho người thân yêu của mình, và sau cùng tội nghiệp luôn cho chính mình vậy!… Vô cùng đau thương đấy.
(b): Than khóc, kêu réo, gây xáo trộn lúc lâm chung sẽ làm cho người chết bị rối loạn mà đọa lạc.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Đúng lắm, đúng lắm. Một trăm, một vạn, một triệu người trong quá khứ, khi ra đi có người nào thoát khỏi ách nạn này đây!… Bây giờ nhờ Pháp Hộ-Niệm mà chúng ta mới biết được những hành động này vô cùng tai hại, mà trước đây hầu như mọi người không ai biết, cứ làm một cách tự nhiên. Nay có duyên biết được điều này sai lầm rồi, thì xin chư vị hãy ngừng lại, hãy cố gắng kềm chế nỗi bi thương, đừng sơ ý tiếp tục làm điều tai hại nữa!… Hãy nghe lời Phật dạy để cứu giúp nhau nhé. Nếu cứ vô tình gây hại cho người thân, rồi đến lúc chính mình ra đi, con cháu cũng sẽ làm như vậy đối với mình đấy. Tất cả đều phát sinh từ lòng thương yêu luyến mến nhau cả, nhưng hệ quả thì vô cùng tệ hại!… Bị vướng nạn này rồi, mình sẽ bàng hoàng, kinh hoảng. Trời ơi!… Trước đây ta đã làm cho cha mẹ ta như vậy, giờ đây con cái ta cũng làm với ta như vậy!… Kinh hoàng này chồng thêm kinh hoàng khác, ách nạn này chồng lên ách nạn nọ. Trùng trùng con người chết đi trong đau khổ, từ đó rơi vào những cảnh đọa lạc khổ đau hơn!… Phải chăng tình thương mà thiếu trí huệ, gây nên nhiều điều họa hại. Ôm nắm, than khóc, kêu réo khi người đang lâm chung sẽ làm tâm hồn họ bấn loạn, hãi kinh, sợ sệt… Tất cả những cảnh giới tương ứng sẽ hiển hiện ra trong tâm của người đó, lôi tuột thần thức của người đó vào những con đường đọa lạc tối tăm.
Cho nên, người biết đạo tất cần tạo cảnh an lành, thanh tịnh cho người ra đi, tốt nhất là thành tâm niệm A-Di-Đà Phật, cầu xin A-Di-Đà Phật lai nghinh tiếp dẫn. Nhắc nhở thần thức nghe đến câu A-Di-Đà Phật, phát tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh-Độ, 10 niệm tất sanh, về Tây-Phương Cực-Lạc thành Bồ-Tát bất thoái, thoát khỏi sanh tử luân hồi, thoát vòng đọa lạc, tương lai thành đạo Vô-Thượng. Pháp cứu độ nhau thật không phải quá khó, chỉ vì chưa biết đến, hoặc đã nghe qua nhưng không tin, không để ý, nhiều người còn tỏ ra khinh thường không chịu nghe lời Phật dạy, tiếp tục tạo cho nhau những cảnh vô cùng đau khổ, thật đáng thương thay!…
Mong sao người hữu duyên, khi biết được một pháp cứu tinh vi diệu, xin hãy giật mình tỉnh ngộ, mạnh dạn sám hối tất cả những điều sai lầm đã sơ ý phạm phải trong quá khứ, để kịp thời cứu giúp lẫn nhau, cứu giúp người thân, cứu cả chính mình thoát nạn tam đồ, tránh cảnh dầu sôi lửa bỏng, bị thiêu đốt vạn kiếp khổ đau về sau.
(c): Giết hại sanh vật đãi đằng, cúng tế vong linh, làm cho người chết bị nạn càng nặng nề hơn.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Mười mấy năm về trước, có một lần Diệu Âm đọc được một lá thư của một vị đó viết ra để gởi cho Diệu Âm, nhưng không biết Diệu Âm ở đâu để gởi. Vị đó cố gắng dò tìm và sau đó trao được lá thư cho một người em của Diệu Âm. Tính ra thời gian cũng hơn cả một năm sau Diệu Âm mới đọc lá thư đó. Lá thư quá đặc biệt đến nỗi làm cho Diệu Âm hết sức ngỡ ngàng, vô cùng bàng hoàng khi biết được rằng đến thế kỷ 20-21 rồi mà tại nước Việt Nam chúng ta vẫn còn tồn tại những tập tục khá lạ lùng!
Vị đó kể rằng, tại cái làng của mình, khi một gia đình có người qua đời, thì gia đình phải thết đãi mâm cỗ cho người trong làng ăn, mỗi mâm cỗ phải thịnh soạn, có đầy đủ các thứ rượu thịt. Số mâm cỗ nhiều hay ít do làng họp lại rồi đưa ra, tùy theo điều kiện kinh tế của gia đình mà làng quy định từ 50, 100, 200, hoặc 300 mâm… Vì tập tục này, mà khi có người già yếu đau bệnh trong nhà, thì gia đình phải nuôi sẵn một số bò, lợn, gà, vịt cho thật nhiều để chuẩn bị giết thịt đãi đằng khi người thân của mình chết. Về thế gian thì tục lệ này không nói lên được điều gì cao đẹp cả, còn về Phật pháp thì quả thật là một thảm trạng khá thương tâm!… Ôi!… Tại sao trên thế gian lại có những tục lệ tệ hại quá vậy!…
Chính tập sách “Khuyên Người Niệm Phật số 4”, là để trả lời cho lá thư này đây. Chỉ vì trả lời một lá thư đó thôi, mà Diệu Âm viết thành một tập sách. Nhưng thật ra mới viết được nửa tập, thì những lá thư này có người đã ấn tống ra thành sách rồi. Sẵn dịp đó Diệu Âm cũng ngừng luôn, không viết nữa.
“Giết hại sanh vật đãi đằng, cúng tế vong linh…”. Vong linh nào ăn được miếng thịt đó mà gọi là cúng tế vong linh? Chỉ có người còn sống thèm ăn thịt mới bày ra đủ trò để có dịp ăn nhậu lại đổ tội cho vong linh. Con người vì thèm miếng thịt nên giết sinh vật để ăn. Vì món nợ này mà khi xả bỏ báo thân bị chúng sanh vây quanh hãm hại, quyết lòng kéo người này xuống tam đồ ác đạo để trả thù, đòi nợ. Bây giờ nhân ngày chết của vong nhân, người thân lại tiếp tục sát hại sanh vật để đãi đằng, cúng tế nữa thì vong nhân chịu nợ máu càng thêm nặng, tội càng thêm lớn, chướng càng thêm sâu, sự trả thù càng thêm dữ tợn, thì làm sao vong linh có được một phút an ổn để ăn được món thịt đây? Oán trước hận sau vô cùng hung hãn, biết đến bao giờ mới hóa giải được?
Chư vị hãy nhớ cho, sát hại sanh vật có trực tiếp sát hại, vì mình mà con vật bị chết, mình xúi người khác giết, vui mừng khi thấy con vật chết… tất cả đều là tội sát sanh. Tội sát sanh đưa đến nạn oán thân trái chủ kinh hoàng mà người thế gian không hay biết. Chính vì thế, xin chư vị hãy mở rộng tâm từ bi thương yêu chúng sanh. Phải kiêng cữ sát sanh hại vật, để tránh ách nạn cho chính mình. Tất cả đều có nhân quả. Làm tội nghiệp chúng sanh thì chính mình chịu nghiệp tội. Không tốt!… Không tốt!…
(d): Sợ bị trùng tang, nhét gạo nếp vào miệng, v.v…Tin dị đoan mê tín, chạy theo tập tục sai lầm của thế gian khiến cho người chết bị nạn.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Nạn tai nhiều quá, nhiều quá!… Kê khai ra đây chỉ có vài điều tiêu biểu thôi, chứ nếu khui ra thêm thì còn rất nhiều điều sai lầm khác nữa, nói sao cho hết. Vậy thì, khi nghe đến những sơ suất này, xin chư vị hãy nên giựt mình kiểm điểm lại. Tu hành cần phải biết giựt mình, một lần giựt mình là một lần tỉnh ngộ đấy. Ngộ ra để đi theo con đường giải thoát. Còn như không chịu ngộ, thì Phật cũng cứu ta không được đâu. Tất cả đường giải thoát đều do chính mình ngộ hay mê mà thôi. Mê rồi cứ tiếp tục mê, tự mình rước lấy khổ nạn. Hãy ngộ ra đi, một lần thấy điều sơ suất mà giựt mình là một lần ngộ. Hãy tập ngộ ra từng chút, từng chút… Hãy gom góp những tiểu ngộ mà làm thành đại ngộ, để sau cùng được vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc.
“Sợ bị trùng tang…”. Thế gian thì đưa ra vấn đề trùng tang làm cho nhiều người sợ thất điên bát đảo, nhưng trong kinh điển của Phật không có nói đến chuyện trùng tang này. Vậy trùng tang là gì? Người chạy theo trùng tang đưa ra một thuyết rằng, một người trong gia đình chết đi nhằm vào những ngày giờ nào đó thì linh hồn của người chết sẽ trở về bắt những người trong gia đình chết theo, nhất là những người con trưởng, cháu trưởng. Những điều này xuất xứ từ đâu chưa hề có một căn bản nào chánh pháp, vậy mà ở Việt Nam lại có những nơi cứ truyền miệng nhau, thổi phồng vấn đề này lên, tạo thành nỗi ám ảnh vô cùng tệ hại, làm cho người dân hiền lành nghe đến lo âu sợ hãi đến mất ăn mất ngủ!…
Xin thưa với chư vị, Phật dạy “Nhất thiết duy tâm tạo”. Tất cả đều ở tâm mình ứng hiện ra. Ta muốn làm Phật thì hãy nghe lời Phật dạy, niệm Phật vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc thành Phật, cớ chi lại chạy theo đường ma, để chết rồi thành ma trở về báo hại con cháu? Còn phần con cháu tại sao không niệm Phật hộ niệm cho cha mẹ vãng sanh thành Phật, lại cứ nghĩ rằng cha mẹ chết phải đi làm ma, rồi sau đó trở về bắt con cháu chết theo. Vì không chịu tin theo đúng chánh pháp, nên khi cha mẹ chết vội vã chạy tìm bùa ngải yếm trừ cho linh hồn của cha mẹ mình đọa vào chỗ nào đó không được trở về thăm gia đình nữa. Rõ ràng vì không hiểu mà đã hành theo nghiệp ma, ép buộc cha mẹ mình thành ma để chịu đọa lạc. Trong khi cha mẹ của mình chịu nạn, mình không tìm phương cứu nạn, mà lại đi tìm cách yếm trừ, bắt linh hồn của cha mẹ mình nhốt vào cảnh tối tăm. Hành động này quá tàn nhẫn vậy mà lại cho là hiếu nghĩa sao?!…
Xin thưa với chư vị, hãy mau mau trở về với chánh pháp của Phật mà cứu độ nhau. Phật không hề dạy về chuyện ông bà cha mẹ qua đời về bắt con cháu chết theo, thì tại sao ta lại bỏ lời Phật dạy, mà tin theo những lời hù dọa của người thế gian, để đến nỗi rơi vào tình trạng lo sợ ăn ngủ không yên? Phật dạy tất cả đều có nhân quả, thọ mạng đều có định số, định số này chính là do nhân duyên quả báo chi phối. Không ai có quyền phá vỡ quy luật nhân quả này, thì làm gì có chuyện cha mẹ chết rồi thì về muốn bắt ai chết thì bắt. Nếu có tâm trả thù đòi nợ, thì người chết sẽ tìm cách giải quyết những kẻ bày trò lừa gạt gây khổ cho mình, làm thiệt hại cho gia đình mình, chứ sao lại đi giết hại con cháu mà một đời mình thương yêu triều mến?
Xin đừng mắc lừa nữa. Thế gian có nhiều người khôn lanh đã lợi dụng tâm lý yếu đuối của người khác mà tìm cách hù đọa để mưu lợi bất chánh. Một người bị hù dọa thì ngày ngày đêm đêm, từng ngày từng giờ sống trong nỗi kinh hoàng sợ hãi thì làm sao tránh khỏi những điều khó khăn xảy đến. Đây hoàn toàn chỉ là vấn đề tâm lý tệ hại mà sinh ra chướng nạn đó thôi.
Cho nên khi học Phật rồi thì chúng ta phải tin tưởng vào pháp Phật một cách vững vàng. Ai sợ ma quỷ thì hãy thành tâm niệm A-Di-Đà Phật. Niệm Phật thì ma chướng lánh xa. Niệm Phật thì từ tiếng Phật hiệu quang minh phát ra 40 dặm, sẽ cứu độ biết bao nhiêu chúng sanh. Người học Phật phải đi theo A-Di-Đà Phật vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc thành Phật, chứ chạy theo con đường ngoại đạo làm chi mà bị lường gạt nặng nề vậy.
Vậy thì, tất cả những hành động lạ lùng của người thế gian như nhét gạo nếp vào miệng, đặt tiền bạc trong tay, lo sợ trùng tang v.v… toàn là những chuyện dị đoan mê tín, tập tục sai lầm của người thế gian. Người học Phật không nên chạy theo con đường sai lầm dẫn tới cảnh đọa lạc. Trước nay nhiều người sơ ý bị rơi vào cảnh đọa lạc nhiều quá rồi, chúng ta không được tiếp tục con đường sai lầm đó nữa thì mới có cơ hội được cứu độ. Mong chư vị ngộ ra chánh pháp, quyết định niệm Phật cầu vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc là con đường một đời giải thoát vậy.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.