Để Hiểu Thấu Hành Đúng Pháp Hộ-Niệm
(Tọa đàm 115)
Lão Cư Sĩ Diệu Âm Minh-Trị giảng lần thứ 2
Tại Niệm Phật Đường A-Di-Đà Brisbane Úc Châu (2017-2018)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Xin mở trang 47 câu 15: Hàng phàm phu cần chuẩn bị những gì để được vãng sanh?
Mấy ngày hôm trước chúng ta nói đến những chướng nạn làm mất vãng sanh. Người tha thiết được vãng sanh thì cần phải biết qua những hiện tượng gì có thể xảy ra? Như vấn đề bệnh khổ và những điều khó khăn khác… Nói chung tất cả đều phải dự phòng. Bây giờ mình muốn cho lúc lâm chung xả bỏ báo thân này được an lành vãng sanh, thì không phải là đợi tới lúc đó rồi mới tính, mà bây giờ đây cần phải chuẩn bị trước.
(a): Cần tu tâm địa hiền lành, người càng hiền lành càng dễ vãng sanh.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Nếu tìm hiểu kỹ về hộ niệm thì chư vị sẽ thấy một điều lạ lùng khá thú vị, đó là những người hiền lành rất dễ được vãng sanh. Hôm trước chúng ta có nói đến vấn đề chấp trước là chướng ngại của sự vãng sanh, thì người hiền lành là người ít chấp trước, ít phê phán, ít khó chịu. Đây là những người có tính tình vui vẻ, thoải mái, nhờ thế nếu họ niệm Phật sẽ rất dễ vãng sanh. Những người này khi nằm xuống, cái lưng đau họ không thấy khó chịu lắm, toàn thân nhức mỏi họ chịu đựng được, bệnh nặng họ cũng chấp nhận luôn, họ bình thản đón nhận những hiện tượng nghịch duyên như một dịp để được trả nghiệp, vì biết rằng tất cả đều do nghiệp nhân quả báo của chính mình tạo ra. Sự an vui tự tại nằm ngay trong tính tình hiền lành này vậy.
Hiền lành, hay lắm đấy! Người hiền lành được nhiều người thương mến, chư Bồ-Tát, chư Long Thần Hộ Pháp thương xót giúp đỡ, nhờ vậy mà sự vãng sanh được dễ dàng hơn.
(b): Cần phát lồ sám hối nghiệp chướng. Kiệt thành sám hối nghiệp chướng niệm Phật mới dễ được vãng sanh?
Đúng không chư vị? – (Đúng). “Kiệt thành sám hối nghiệp chướng niệm Phật mới dễ vãng sanh”. Không kiệt thành sám hối nghiệp chướng, dù cho niệm Phật thật nhiều cũng khó vãng sanh. Những người tự cho mình là cao thượng rất khó được vãng sanh. Những người tự cho mình là chứng đắc rất khó được vãng sanh. Chư vị tìm hiểu kỹ đi sẽ biết rõ điều này.
Những người hiền lành rất dễ phát tâm kiệt thành sám hối. Lúc nào họ cũng nghĩ rằng mình là hạng người phàm phu nghiệp chướng sâu nặng, tự thấy sự tệ hại của mình mà cố công niệm Phật tu hành. Những lần quỳ xuống hồi hướng công đức, tâm tình của họ rất thành thực muốn hóa giải oán thù với lịch đại kiếp số oán thân trái chủ. Người hiền lành dễ tu được tâm thanh tịnh, họ buông bỏ rất nhiều những thứ thị phi, ganh tỵ. Chính nhờ vậy mà nghiệp chướng tiêu mòn, phước lành tăng trưởng. Vô tình, người hiền hậu dễ hưởng nhiều phước đức, niệm Phật dễ được cảm ứng đạo giao.
Cho nên, tu hành cẩn phải biết phát lồ sám hối nghiệp chướng. Tất cả mọi pháp tu hành đều có hàm nghĩa sám hối nghiệp chướng cả, nhưng điểm quan trọng là có thật sự kiệt thành sám hối hay không? Mỗi khi làm nên tội lỗi rồi, có quyết lòng ăn năn sám hối hay không? Trong kinh có nói đến ông vua A-Xà-Thế là người đại ác, giết vua cha, hại mẫu hậu, làm đủ tội ngũ nghịch. Nhưng sau cùng ông kiệt thành ăn năn sám hối, quyết lòng xả thân niệm Phật cầu nguyện vãng sanh để được sớm thành Phật cứu độ chúng sanh, ông vãng sanh tới Thượng Phẩm Trung Sanh. Thật bất khả tư nghì cho sự kiệt thành sám hối. Còn chúng mình nơi đây, tu hành chưa được bao nhiêu, thì vội vã cho rằng mình đã chứng đắc? Chứng đắc gì đây?!!!…
(c): Chuyên tu pháp môn niệm Phật cầu vãng sanh, vì thực hành nhiều pháp môn thì tâm dễ bị phân tán, chủ định yếu, khó vãng sanh.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Lời Phật dạy là người muốn vãng sanh thì phải nhất hướng chuyên niệm A-Di-Đà Phật cầu vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc. Chuyên tu Pháp Môn Niệm Phật, tâm định thẳng về Tây-Phương Cực-Lạc, cứ thế mà đi, thì bao nhiêu nghiệp chướng dù có phá không hết đi nữa, nó cũng nằm im một bên, né qua một chỗ nào đó để cho mình đi vãng sanh, mình bước trên nghiệp chướng mà về Tây-Phương Cực-Lạc. Pháp Niệm Phật này vi diệu lắm, gọi là “Đới Nghiệp Vãng Sanh”, cũng có kinh Phật gọi là “Hoành Triệt năm đường thú đạo”, nghĩa là đi qua nghiệp chướng, băng xuyên qua các nẻo luân hồi để thành đạo, chứ không cần phải phá từng cấp đi lên như các pháp môn tự lực khác. Một vị Tiên, hãy mời vị Tiên đó niệm Phật cầu vãng sanh, vị Tiên vãng sanh. Một người giàu có, hãy đem tiền bạc bố thí cúng dường đi, niệm Phật đi thẳng về Tây-Phương. Một người tội lỗi, hãy sám hối nghiệp chướng đi, niệm Phật thẳng về Tây-Phương. Một người ở dưới địa ngục đang chịu đọa lạc, bị hành hình đau khổ, nếu biết niệm Phật cầu vãng sanh, thì từ địa ngục đi thẳng về Tây-Phương Cực-Lạc. Bất cứ mọi cảnh giới đều có thể đi thẳng về Tây-Phương Cực-Lạc thành đạo. Đó gọi là pháp “Đới Nghiệp Vãng Sanh”, hoặc gọi là pháp “Hoành triệt ư ngũ thú” như Phật nói trong kinh Vô-Lượng-Thọ. “Đới-Nghiệp Vãng Sanh”, “Hoành-Triệt Ngũ Thú” hoặc “Hoành Siêu Tam Giới” là từ ngữ tương đồng, khác xa với các pháp “Thụ-Xuất”. “Thụ-Xuất” là pháp tu dành cho những người tự mình muốn tu chứng từng cấp, từng cấp, chứng lần cho đến ngày viên mãn đạo quả, thời gian tính tới vô lượng A-tăng-kỳ kiếp. Khó khăn vô cùng!… Những pháp thụ xuất thì hàng phàm phu như chúng ta không thể làm nổi đâu. Chớ nên mơ tới.
(d): Cần chuyên nhất niệm Phật, tha thiết cầu vãng sanh mới được vãng sanh.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Ở trên mình nói về “Chuyên tu pháp môn niệm Phật cầu vãng sanh”, vì tu nhiều pháp môn sẽ làm dễ phân tâm, chủ định yếu khó vãng sanh, tức là khuyên người tu Pháp Niệm Phật không nên kiêm thêm các pháp môn khác mà dễ đưa đến chỗ phân tâm. Còn câu này nói về “Chuyên nhất niệm Phật tha thiết cầu vãng sanh”, là chỉ cho sự thực hành từng giờ từng phút. Nếu thực hành một pháp môn, tu pháp môn nào nên đi thẳng pháp môn đó, thì sự thành tựu mới mạnh. Kiêm tu nhiều pháp môn khác nhau sẽ không mạnh. Với Pháp Môn Niệm Phật, Phật dạy cần phải chuyên nhất, thì chúng ta càng mạnh dạn một lòng ngày ngày niệm Phật cầu vãng sanh là đúng tông chỉ của pháp môn. Niệm Phật còn muốn thêm niệm Chú để giải nghiệp, thì Đại-Thế-Chí Bồ-Tát dạy – Không cần. Người niệm Phật còn muốn tụng nhiều kinh sám để sám nghiệp – Không cần. Người niệm Phật còn muốn nghiên cứu nhiều kinh điển để thông suốt lý đạo – Không cần. Cứ một câu A-Di-Đà Phật niệm tới cùng. Nếu chư vị định được tâm vào câu A-Di-Đà Phật, nhiếp tâm niệm Phật tới cùng, thì tự nhiên từ câu Phật hiệu này sẽ khai mở ra tất cả lý đạo nhiệm mầu. “Nhất giả, nhất thiết dã”, một là tất cả, tất cả là một vậy.
Ví dụ như chúng ta đang niệm Phật và nói về hộ niệm. Nói về hộ niệm vãng sanh thật ra cũng là nói về niệm Phật. Chúng ta không cần nghiên cứu gì thêm, cứ một câu niệm Phật này mà đi tới cùng đi, cứ một Pháp Hộ-Niệm này mà nói mãi. Tự nhiên từ một pháp này sẽ mở rộng ra đến tận cùng pháp giới. Một là tất cả, tất cả là một. Tin tưởng vững vàng đi, không cần phải lo nghiên cứu nhiều. Tất cả các pháp ở trong tâm mà ứng hiện ra chứ không phải ở ngoài, xin chư vị chú ý chỗ này. Nhiều người cứ lo chạy tìm pháp ở ngoài Tâm. Tìm pháp ở ngoài Tâm gọi là ngoại cầu, hay gọi là “Ngoại Đạo”. Ngoại đạo thường làm cho tâm hồn phóng ngoại, vọng tưởng. Không tốt đâu.
Vậy cần phải hướng nội cầu pháp mới tốt. Hướng nội là gì? Hãy giữ tâm thanh tịnh, niệm câu A-Di-Đà Phật là đi thẳng về Chơn Tâm mà cầu pháp đấy. Cứ niệm Phật đi, một ngày nào đó tự nhiên chư vị sẽ nhận thấy được tất cả. Lạ lùng thật!… Không cần nghiên cứu mà lại biết. Thật sự đấy!… Chư vị hãy thực hành đi, khi một câu A-Di-Đà Phật nhập tâm rồi, thì từ đó nó phóng ra không biết bao nhiêu là pháp, gặp pháp nào mình vừa đọc lướt qua cũng hiểu. Thật sự lạ lùng lắm!… Đúng như vậy đấy. Ngộ được chỗ này, chư vị mới thấy câu A-Di-Đà Phật thực sự bất khả tư nghì!… Bất khả tư nghì!… Dễ dàng, thẳng tắp!…
(e): Cẩn thận chuẩn bị hộ niệm như lý như pháp.
Đúng không? – (Đúng). Quá đúng rồi! Mình đang nói hộ niệm để cứu giúp nhau. Xin đừng vội nghĩ rằng mình niệm Phật đã chuyên nhất rồi nhé. Dẫu cho một ngày một đêm mình niệm Phật rất nhiều rồi, cũng đừng ỷ y rằng như vậy là đủ. Người nào cho rằng mình niệm Phật đã đủ mức rồi, chính là người bất cẩn! Những người tự cho mình đã chứng đắc rồi, chính là người thượng mạn!… Những người thấy mình thông minh, trí huệ, sáng suốt gì đó, chính là người vọng tưởng!… Bất cẩn, thượng mạn, vọng tưởng… đều là những thứ cạm bẫy tự mình cài lấy cho chính mình vướng họa vậy!…
Ngài Ấn Quang dạy, tu hành nhất định đừng bao giờ cho là đủ, dù rằng mình công phu có siêng năng tinh tấn tới đâu đi nữa, cũng luôn luôn thấy rằng mình vẫn còn là phàm phu hạ căn nghiệp chướng sâu nặng. Chính cái tâm khiêm hạ này mà tự khuyến cáo lấy mình, không bao giờ dám cho rằng mình tu như vậy là đủ, và nhờ vậy mới tiếp tục cố gắng huân tu không dám lơ là. Còn người nào cho là đủ, tự thấy mình chứng này chứng nọ, không cần chi đến hộ niệm, thật là một sự bất cẩn đáng buồn, đến lúc nằm xuống rồi mới phát hiện ra sự sơ suất, thì hỡi ơi đã quá trễ! Thực sự quá trễ rồi!… Thương thay!…
Xin hãy nhớ cho, chính Đức Thế Tôn đã dạy: “Thời mạt pháp ức triệu người tu hành khó tìm ra một người chứng đắc”. Thế thì tại sao lại có sự chứng đắc nhanh quá, chứng đắc nhiều quá, chứng đắc dễ quá vậy? Đặt ra vấn đề này để tự kiểm điểm lấy tâm hạnh của mình, ngay cả Pháp Niệm Phật này cũng không có ngoại lệ đâu. Nếu như có hiện tượng đặc biệt rằng tới thế kỷ 21 này tu hành dễ chứng đắc, năm ngày, bảy ngày là chứng đắc liền, thì chắc chắn trong kinh Đức Thế-Tôn đã nói rồi. Nhưng Ngài không nói như vậy, mà nhiều lần Phật cảnh cáo rằng, khi lún sâu trong thời mạt pháp, sự tự lực tu chứng vô cùng khó khăn. Chỉ người nào chí thành niệm Phật, được đức A-Di-Đà thương tình tiếp độ về Tây-Phương Cực-Lạc mà được vãng sanh bất thoái thành Phật. Ngay cả Pháp Niệm Phật cũng nhờ lòng chí thành chí kính mà được Phật tiếp độ vãng sanh, chứ không phải niệm Phật chứng cảnh “Nhất Tâm Bất Loạn” dễ dàng đâu nhé. Ngài dạy như vậy ta phải y giáo như vậy mà đi. Đừng nên vọng tưởng, nguy hiểm vô cùng!…
(f): Cần hộ niệm, nếu không hộ niệm dẫu cho niệm Phật nhiều năm cũng khó thực hiện được giải thoát trong thời mạt pháp này.
Đúng không chư vị? – (Đúng). Rõ ràng hai câu cuối cùng khẳn định tầm quan trọng của Pháp Hộ-Niệm. Câu thứ nhất là phải chuẩn bị hộ niệm như lý như pháp, câu thứ hai là nếu không hộ niệm không thể thành tựu. Như vậy xin chư vị hãy lo nghiên cứu hộ niệm đi nhé. Ở Việt Nam có những người nghiên cứu hộ niệm rồi phát tâm đi khắp nước từ Nam ra Bắc nói về hộ niệm. Diệu Âm xin tán thán. Hãy tiếp sức với nhau, cùng chuyền ngọn đuốc này lên. Nhiều người cùng thắp lên thì ánh đuốc này mới sáng rực rỡ cả bầu trời, còn chỉ có một người nói về hộ niệm, chẳng khác gì một ngọn đuốc lẻ loi không soi được gì cho cả một trời đen tối đâu.
“Cần Hộ niệm nếu không hộ niệm dẫu cho niệm Phật nhiều năm cũng khó thực hiện được giải thoát”. Điều này là cái mà mình phải chuẩn bị đây. Dẫu cho niệm Phật nhiều năm, dẫu cho tinh tấn niệm Phật, dẫu cho chuyên nhất niệm Phật vẫn không thể nào phá tan hết nghiệp chướng, vẫn không thể nào bù trừ nổi những món nợ sanh tử của chúng sanh mà mình đã ăn thịt họ, giết hại họ. Chúng sanh trùng trùng đã bị nạn bởi vì mình, không thể chỉ niệm Phật trong một đời ngắn ngủi này mà có thể trả trọn nợ xương máu đâu. Chính vì thế mà phải lo hộ niệm, nhờ hộ niệm mà chư vị đồng tu mới có thể hỗ trợ cho mình, cùng nhau cầu nguyện cho mình. Lòng thành kính hợp lại tạo được sự cảm ứng đạo giao, được Phật lực gia trì, được chư Thiên Long Hộ Pháp bảo vệ, chư Bồ-Tát chiếu cố mà mình hóa gỡ được những mối rối trong lúc lâm chung, nhờ thế mình mới có hy vọng vãng sanh.
Xin chư vị đừng bao giờ nghĩ rằng khi lâm chung, mình vẫn còn ngon lành như bây giờ đâu. Ức vạn người tu hành sau cùng cũng hiếm có được một người thoát nạn, vậy mà nhờ hộ niệm đã có hiện tượng vãng sanh nhan nhản khắp nơi. Thật bất khả tư nghì. Thấy vậy mới biết được Pháp Hộ-Niệm thật sự là đại cứu tinh. Mong chư vị gặp được đại pháp cứu tinh rồi, nhất định đừng để mất đường vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc nhé!
Nam Mô A-Di-Đà Phật.