Để Hiểu Thấu Hành Đúng Pháp Hộ Niệm
(Tọa đàm 17)
Lão Cư Sĩ Diệu Âm Minh-Trị giảng lần thứ 2
Tại Niệm Phật Đường A-Di-Đà Brisbane Úc Châu (2017-2018)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Chương trình của chúng ta là liên tục học tập về Pháp Hộ-Niệm, mong rằng tất cả đồng tu sau cùng ai ai cũng nắm vững phương pháp này để trợ giúp nhau vãng sanh. Xin thưa với chư vị, thực sự Pháp Hộ-Niệm là pháp cứu độ chúng sanh. Rất nhiều người đã thực sự hưởng được lợi lạc từ Pháp Hộ-Niệm này. Người phàm phu nghiệp chướng sâu nặng mà sau cùng lại thoát nạn sanh tử luân hồi. Sự thành tựu này quả thực là một điều thần kỳ. Mong chư vị hãy cố gắng, cố gắng nhiều lên.
Cái khóa trình học tập này sẽ nói rất chi tiết, chi tiết từng điểm nhỏ từ lúc sơ khởi cho đến khi viên mãn những gì cần thiết trong Pháp Hộ-Niệm vãng sanh. Diệu Âm cũng xin nương theo tập sách “Để Hiểu Thấu hành Đúng Pháp Hộ-Niệm” này mà giảng giải từng mục từng mục, nếu chư vị nào không có dịp trực tiếp nghe liên tục thì sau này vẫn còn có những băng ghi âm lại, và Diệu Âm cũng có ý định dùng những băng này để phổ biến đến chỗ nào cần mà thay thế cho chính mình phải đi tới tận nơi để giảng. Tình thật là Diệu Âm muốn đóng cửa để lo niệm Phật vãng sanh, chứ sức khỏe càng ngày càng yếu, không cho phép đi xa nhiều nữa.
Hôm nay chúng ta tiếp tục bàn về: Pháp Hộ-Niệm vãng sanh là gì?
Chư vị nào có sách xin mở trang 14, phần (d): Là cách hướng dẫn người bệnh thực hiện đầy đủ Tín-Nguyện-Hạnh để vãng sanh.
Đúng hay sai? – (Đúng). Đúng như vậy đó. Bây giờ đây chúng ta hãy đặt câu hỏi, khi lâm chung mình có dám bảo đảm được là mình còn đủ lòng tin, còn đủ sức nguyện tha thiết và còn niệm Phật được hay không? Đây là một câu hỏi rất lớn cho mỗi người chúng ta phải trả lời.
Tình thực, đi hộ niệm rồi chúng ta mới thấy rõ vấn đề, nhiều khi 100 người mình hộ niệm, có thể có tới 99 người bị trở ngại đấy, không phải đơn giản đâu. Chính vì thế, nếu chư vị là hàng căn cơ cao thượng thì không ngại gì lắm. Các Ngài thượng căn tự tại trước cảnh sanh tử, các Ngài muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Khi vãng sanh, các Ngài muốn đứng thì đứng, muốn ngồi thì ngồi. Thực sự có hiện tượng này. Nhưng với chúng ta thì phải nghiêm chỉnh tự xét lại, nếu không phải là Bồ-Tát gì cả, mà toàn là hàng phàm phu nghiệp nặng, thì phải ý thức rõ rệt rằng lúc lâm chung không đơn giản như mình ngồi đây lý luận đâu nhé.
Thưa với chư vị, mình vẫn thường thấy nhiều người tu hành rất cao, công phu rất tốt, nhưng sau cùng vẫn bị trở ngại vì bệnh khổ làm cho bầm dập trong bệnh viện đấy. Khi chưa đối diện với nghiệp chướng hiện hành, chúng ta chưa biết nó như thế nào, chứ khi đã đối diện rồi mới thấy rõ rệt rằng, với cái khả năng của chính mình chưa thể tự vượt qua cái ách nghiệp đó đâu. Quá khó! Quá khó đấy chư vị!… Ví dụ, ít bữa nữa bác sĩ Phi về đây, chư vị có thể hỏi để biết về một người vừa mới vãng sanh cách đây một-hai ngày, đến ngày cuối cùng, một hiện tượng lạ lùng đã xảy ra đến nỗi không còn biết người đó là ai nữa đây!…
Nếu trường hợp này mà không có người hộ niệm giúp đỡ, khai giải, gỡ rối… thì thôi chịu thua rồi! Là hàng phàm phu, một khi bị nghiệp chướng ứng hiện nhiều khi chúng ta không còn biết chính mình là ai nữa đấy, chứ đừng nói chi là còn biết đến A-Di-Đà, còn biết đến vãng sanh, còn biết lý này luận nọ…
Vì thế, chúng ta rất cần những người lịch lãm về hộ niệm, có đầy đủ kinh nghiệm về hộ niệm ngồi bên cạnh, người ta sẽ nói những lời rất cụ thể, rất rõ ràng… Người hộ niệm có những phương thức khai thị cần thiết giúp hóa giải ách nạn cho ta. Khi nào tới phần khai thị hộ niệm, Diệu Âm sẽ trình bày rõ hơn.
Nói chung, chúng ta rất cần người hộ niệm đấy. Xin đưa ra một ví dụ, người được chúng ta hộ niệm gần nhất là sư huynh Quảng-Chương. Xin hỏi ở đây có ai cùng đi hộ niệm với Diệu Âm trong ngày cuối cùng của huynh Quảng-Chương không? Một người trước khi xả bỏ báo thân bị mê man bất tỉnh, đây là một trường hợp khó trong khó, vô cùng truân chuyên để hóa giải đấy. Nếu anh Quảng-Chương không có cơ may gặp được những người hộ niệm tích cực thì dễ gì anh có thể vượt qua được ách nạn. Chính chúng ta nằm luôn tại nhà của anh, không dám rời nửa bước để tìm cách hóa giải. Và, sau cùng may mắn nhờ tìm ra được một nguyên nhân chính đáng mới hóa giải được. Hóa giải xong thì tự nhiên thân tướng chuyển biến liền.
Xin thưa với chư vị, hộ niệm vi diệu bất khả tư nghì. Hàng phàm phu như chúng ta, xin thưa thực, nếu không hộ niệm, khi ra đi coi chừng 100 người không có được 1 người thoát nạn đấy. Chính vì thế, hộ niệm rất cần thiết, rất cần thiết.
Phải giữ cho được Tín Tâm, Phải giữ cho được Nguyện Tâm, phải niệm cho được câu A-Di-Đà Phật, không thể khinh thường mà tự cho rằng mình sẽ dễ dàng làm được chuyện này khi lâm chung nhé. Chính vì thế, thưa với chư vị, nên tập thêm công phu tu hành, có công phu tốt chúng ta mới có sức chịu đựng, nhờ sức chịu đựng đó, cộng với người hộ niệm giúp đỡ nữa, mình mới vượt qua cảnh khổ mà vãng sanh. Xin nhắc nhở, đừng nghĩ rằng một đời tu hành như vầy là ngon lành nhé! Đừng nghĩ rằng có được chút ít tiếng tăm thì ngon lành nhé! Phải tập khui ra những cái dở của mình đi.
Đã là nghiệp chướng rồi thì trước sau gì cũng phải đối diện. Đã là bệnh khổ rồi thì trước sau gì cũng phải nhận lấy thôi. Xin chư vị hãy lập cái hạnh tự tại trước bệnh khổ đi. Tự tại trước bệnh khổ có nghĩa là có bệnh mà mình không sợ bệnh. Có bệnh mà mình không hãi hùng. Bị bệnh sắp chết rồi cũng tự nhiên đi nhé. Đây đúng là chuyến đò đưa mình về Tây-Phương Cực-Lạc, chứ có gì đâu mà sợ? Xin thưa thẳng với chư vị, nếu Diệu Âm bị ung thư, Diệu Âm sẽ khai báo cho tất cả mọi người biết, khai báo từng ngày luôn, không còn sợ nữa đâu. Bảo đảm!… Đời này sống là sống gởi, khi liệng báo thân này mình mới về Tây-Phương Cực-Lạc, có chi mà lo ngại. Mình trông chờ cái ngày đó để vãng sanh thì đâu có gì mà sợ, đâu có gì mà ngại, đâu có gì mà buồn khi bệnh hoạn tới đây? Tự tại trước bệnh hoạn là như vậy đó, chứ phàm phu này đừng mơ cầu không đau, không bệnh nhé.
Tự tại thì không sợ… Sợ thì không tự tại… Không tự tại thì khi đối diện với căn bệnh nhất định tâm thần không thể nào an tịnh được. Tâm thần không thể an tịnh thì tuyệt đối không thể nào gọi là Tín-Hạnh-Nguyện đầy đủ được. Không đầy đủ Tín-Nguyện-Hạnh thì nhất định bị nạn là như vậy.
Cho nên, mong chư vị chú ý nhớ cho, đã biết đường về Tây-Phương rồi thì không sợ bệnh nữa. Bảo đảm!… Chết mà không sợ thì sợ chi bệnh? Bị bệnh nặng thì bảo đảm được ngày vãng sanh sớm hơn những người khác. Thế thôi! Nhờ vậy mà mình giữ được đầy đủ Tín-Hạnh-Nguyện. Người đầy đủ Tín-Nguyện-Hạnh là tâm lực mạnh. Nhờ tâm lực mạnh, cộng với sự hộ niệm trợ duyên sẽ giúp mình gỡ được ách nạn. Còn người tâm lực yếu quá, dẫu gặp một ban hộ niệm giỏi nhiều lúc cũng đành phải chịu thua. Nên nhớ, Tín là của mình, Nguyện là của mình, Niệm Phật là chính mình niệm, chứ ban hộ niệm không có quyền niệm giùm cho mình được. Nhớ điều này thật kỹ để quyết định chính xác, đừng có nên sơ xuất mà bị nạn…
Một câu khác nữa: Pháp Hộ-Niệm vãng sanh là pháp cầu tiêu tai giải nạn, tiêu trừ tật bệnh.
Đúng hay sai chư vị? – (Sai!). Hoàn toàn sai!… Hoàn toàn sai!… Tước đây mình đã nói qua rồi, nếu thực sự cầu tiêu tai giải nạn mà mình tiêu tai giải nạn thực, thì lúc đó mới linh. Mình cầu hết bệnh mà hết bệnh thực, thì lúc đó mới linh chứ. Ngày nào mình cũng cầu xin hết bệnh mà bệnh càng ngày càng nhiều, mình cầu tiêu tai giải nạn mà năm nào mình cũng bị nạn, không nạn xe cộ thì cũng nạn đau bụng, không nạn đau bụng thì cũng tiểu đường, không tiểu đường thì cũng sạt nghiệp, không sạt nghiệp thì cũng lỗ vốn… đủ thứ hết, tức là sự cầu đó không linh. Không linh là tại vì chúng ta cầu sai. Có rất nhiều người học Phật mà cầu sai, cứ bệnh xuống thì cầu Bồ-Tát Quán-Thế-Âm cho con hết bệnh, cầu Phật cho hết bệnh… Không phải. Bệnh là do nghiệp chướng, là do nhân quả của mình nó sinh ra như vậy. Có người từ khi sinh ra cho đến lúc 97 tuổi, 100 tuổi… chưa bị qua một căn bệnh nào là tại vì trong những đời trước người ta tu hạnh vô úy bố thí rất lớn đấy. Bây giờ nếu chư vị muốn hết bệnh thì hãy bố thí vô úy đi, sẽ có quả báo hết bệnh. Hãy thương người, giúp người, những người thường vào các bệnh viện giúp đỡ người bệnh, chư vị để ý coi, người đang bệnh nặng lại khởi tâm đi giúp người bệnh khác, tự nhiên chính họ lại hết bệnh. Diệu Âm này là người bị bệnh, chịu không nổi, đến nỗi sau cùng rồi phải quyết định là đành phải đi vãng sanh thôi, chứ không còn cách nào khác nữa. Ngài Thiện-Huệ năm đó đã 88 tuổi, vậy mà Ngài đành cặp nách cậu bé Diệu Âm này kéo về liêu phòng ở Tịnh-Tông Học-Hội, vì cậu bé này xỉu trong chánh điện. Nhưng sau đó Diệu Âm hết bệnh không phải vì niệm Nam Mô A-Di-Đà Phật cầu xin hết bệnh, mà vì thấy bệnh khổ quá, sinh ra buồn chán cảnh này rồi, mới quyết lòng lạy Phật cầu vãng sanh. Trước đó lạy 3 lạy thì muốn xỉu, có tháng phải đi vào bệnh viện cấp cứu tới 2 lần… Nhưng khi liều mạng, quyết lòng niệm Phật cầu nguyện vãng sanh, hạ quyết tâm lạy Phật cho xỉu để được chết luôn giữa đạo tràng… cầu xin Phật cho đi vãng sanh luôn. Không ngờ, vì liều mạng như vậy mà tự nhiên hết bệnh.
Vô tình, nhờ cơ duyên rõ ràng này đã giúp mình ngộ ra một đạo lý: Không phải cầu hết bệnh mà được hết bệnh. Nhưng muốn hết bệnh thì không được sợ bệnh. Hãy quyết lòng cầu vãng sanh, thành tâm niệm Phật quyết chí cầu vãng sanh thì tự nhiên hết bệnh. Hay vô cùng!
Cho nên xin thưa với chư vị, Pháp Hộ-Niệm hướng dẫn chúng ta quyết lòng cầu vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc. Ngài Ấn-Quang Đại Sư nói, nếu người nào quyết lòng chí thành chí kính niệm Phật cầu vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc thì đây là một hành giả chuẩn bị đi về Tây-Phương thành đạo, nên liền có 25 vị Bồ-Tát gia trì cho người đó, có Phật lực gia trì cho người đó, tự nhiên người đó hết bệnh. Nói theo Ngài Triệt-Ngộ, đây là nhờ cái tâm lực của người đó mạnh mẽ lên, bừng bừng lên, hưng khởi lên làm cho nghiệp lực phải bị đè xuống mà họ vượt qua ách nạn. Mình vẫn thường thấy có những người vô gia cư, họ sống ngoài đường, ăn ngủ bên đống rác… vậy mà trông họ hình như không bệnh hoạn gì nhiều. Lạ lùng!… Người ta vẫn vui vẻ nở được nụ cười như thường, trong khi có những người giàu có bạc tỷ mà lại buồn khổ, nhảy lầu tự tử… Nhảy lầu tự tử là do nghiệp chướng ứng hiện đấy. Những người lang thang ngoài đường cũng là đang thọ nghiệp, họ đối diện với nghiệp chướng nhưng lại không sợ nghiệp chướng. Nhìn thấy họ nằm trên vĩa hè như vậy mà họ vẫn cười, vẫn vui, vẫn sống.
Chính vì thế, xin thưa với chư vị, phương thức của Pháp Hộ-Niệm là tăng cường cái năng lực của tự tâm lên, làm cho tâm lực của mình mạnh lên, quyết chí dùng cái tâm lực này mà đè bẹp nghiệp lực xuống. Lúc lâm chung ai cũng phải khổ, ai cũng phải nhức, ai cũng phải đau đến quặn thắc cả người. Trong cảnh đau khổ có người khóc than đến thấu trời xanh, nhưng vẫn có người mỉm cười, vẫy tay chào vui vẻ để đi vãng sanh đấy. Bà bán bánh ú vãng sanh mấy tháng trước là một ví dụ. Bà Trần Thị Não, Dì của Phi là một ví dụ cụ thể, cách đây mấy ngày bà bị oan gia trái chủ đánh phá hãi kinh đến nỗi phải trợn con mắt lên, hiện tượng khổ đau đến nỗi gia đình nói rằng, bây giờ không biết là bà Dì hay là ai nữa!… Ấy thế mà nhờ ban hộ niệm củng cố giúp tinh thần giúp cho bà Cụ mạnh dạn lên, niệm Phật mạnh dạn lên tự nhiên bà Cụ vượt qua cái ách nạn đó, rồi bà Cụ an nhiên, tự tại, mỉm cười ra đi, lưu lại thân tướng đẹp vô cùng. Lạ lùng không chư vị.
Tại sao vậy? Đây là do thiện-căn, phước-đức trong nhiều đời nhiều kiếp của bà Cụ nay gặp duyên mình đun đẩy, củng cố mà ứng hiện về, giúp bà Cụ phát khởi lòng tin, tâm lực vững vàng lên không còn sợ nữa. Nhờ đó mà tinh thần tự nhiên tịnh lại, định lại, bà Cụ quyết lòng niệm Phật mà vãng sanh.
Xin thưa với chư vị, thực sự ai đã cứu bà Cụ vậy? Chính Pháp Niệm-Phật Hộ-Niệm Vãng-Sanh cứu bà Cụ đấy. Chính gia đình thành tâm mà cứu bà Cụ đấy. Hiểu được như vậy, chúng ta mới thấy Pháp Hộ-Niệm tuyệt vời vô cùng, vững vàng vô cùng, vi diệu vô cùng. Chư vị hãy tìm hiểu cho rõ ràng đi, tại sao có nhiều người nói rằng hiện tượng vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc ở tại Việt Nam là một sự kiện lịch sử, mà trải qua suốt một quá khứ lâu dài chưa từng xuất hiện trong vòng dân tộc chúng ta?
Thấy được như vậy, chúng ta mới biết con đường siêu độ chính là đây. Con đường giải thoát chính là đây, không đâu xa cả. Mong chư vị định tâm lại niệm Phật để chúng ta cùng vãng sanh Tây-Phương Cực-Lạc. Đừng nên sơ ý mà uổng phí một đời tu hành sau cùng vẫn chịu nạn.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.